Họa thơ LHP
Xuân này hạnh phúc nhủ lòng mơ
Sảng khoái là đi giữa ngọn cờ
Vẽ nụ hoa tình cho thắm chỉ
Khơi mầm trái nghĩa để vàng tơ
Thềm xưa cát bụi ru hồn ngõ
Chốn cũ thời gian trải mộng bờ
Thoải mái ôm đàn tay gõ nhịp
Trăng về sáng rực cả trời thơ.
Dạ Cổ Hoài Lang
Hạ cũ không về trải luyến thương
Còn đâu áo trắng buổi tan trường
Trang thơ khép lại dòng hồi tưởng
Nét bút chia đều cảnh lụy vương
Sắc úa hoa tàn trên cánh phượng
Màu phai cỏ nhạt dưới cung đường
Gieo vần sắp chữ ngày đêm xướng
Thủy Hử khi buồn đọc mấy chương.
Dạ Cổ Hoài Lang
Thi đàn lặng lẽ rót dòng thương
Thỏa những ngày chung một mái trường
Đổi phận khi thầy nâng bóng ngã
Thay đời lúc bạn đỡ hình vương
Miền thơ vẫn đợi người lên phố
Cõi nhạc còn trông kẻ xuống đường
Lộng lẫy câu vần môi đỏ thắm
Duyên tình viết lại cũng ngàn chương.
Dạ Cổ Hoài Lang
Theo dòng lịch sử nhắc lời mơ
Giữa cảnh bình yên rợp bóng cờ
Ngõ kiếp vờn bay từng dải lụa
Cung đời uốn lượn những mành tơ
Đầu sông kẻ đợi trăng tìm bến
Mặt biển người xem sóng vỗ bờ
Đã hết lâu rồi bao cực khổ
Xuân này Quảng Trị thắm tình thơ.
Dạ Cổ Hoài Lang
Ai giành lũ chuột của mày đâu
Cứ để tao xem bản mặt ngầu
Có lẽ thèm mồi nên trợn mắt
Hay là nhớ thịt mới vênh râu
Gian nan giữ lại căn nhà cỏ
Phú quý mời sang dãy phố lầu
Cái gã mèo này hăng phát sợ
Ai giành lũ chuột của mày đâu
Dạ Cổ Hoài Lang
Một lít gò đen cùng đặc sản
Sum vầy thỏa mộng xua buồn chán
Hài lòng vị béo ngắm mây tan
Mát dạ mùi thơm xem gió cản
Nhắc chuyện thời xưa kẻ đệm đàn
Khơi tình chốn cũ người kêu ngán
Thâu đêm tiệc nhậu vẫn chưa tàn
Lọ mọ đem cờ chơi mấy ván.
Dạ Cổ Hoài Lang
Chim trời vỗ cánh lượn ngàn mây
Một sáng niềm vui quá đủ đầy
Bẽn lẽn môi hồng xinh khóm lá
E dè má đỏ đẹp vòm cây
Sân trường bạn đứng ngâm nga bạn
Cửa lớp thầy nghe chúc tụng thầy
Buổi lễ tôn vinh nền giáo dục
Cho lòng rộn rã thắm tình đây.
Dạ Cổ Hoài Lang
Thầy tôi sức khỏe dẫu hao mòn
Mãi nặng ân tình với cháu con
Tóc bạc thương vì tâm vẫn đỏ
Lưng còng kính bởi dạ còn son
Ươm mầm hạnh phúc mầm luôn thẳng
Kết nụ bình yên nụ sẽ tròn
Lặng lẽ đêm về tay giở sách
Không màng gió nhẹ thổi đầu non.
Dạ Cổ Hoài Lang
Lãng tử sao mà lại đắn đo
Đời hay dở mặc , chớ nên dò
Ơn thầy đỏ sắc thương người nhận
Nghĩa bạn tươi màu quý kẻ cho
Sáng trả mành tơ chờ lão nguyệt
Chiều khơi bếp lửa đợi ông lò
Men nồng nhấp cạn say rồi tỉnh
Những chuyện vui buồn chả thiết lo.
Dạ Cổ Hoài Lang
Đã rượu làm sao chẳng có cồn
Mồi màng chửa dọn cứ đòi hôn
Gà tơ nức mũi liêu xiêu dạ
Lợn béo thơm râu lãng đãng hồn
Chuối hột vai kề mưu đứa lõi
Hồng đào má tựa kế thằng khôn
Ăn chơi chả sợ gì say xỉn
Đã rượu làm sao chẳng có cồn
Dạ Cổ Hoài Lang